Đừng bao giờ nghĩ "anh có diễm phúc nên mới lấy được tôi"

Ảnh minh họa: Getty Images

 Tôi có một cô bạn thân sinh ra trong một gia đình giàu có, xinh đẹp, hoạt bát, năng động. Thời đi học cũng như ra trường đi làm, không lúc nào thiếu vệ tinh vây quanh nàng. Năm 27 tuổi, bạn gật đầu lên xe hoa với một anh mà bạn cho rằng sẽ yêu vợ hơn chính bản thân mình.

Hai năm đầu của hôn nhân, nàng thấy mãn nguyện vì cưới được người chồng yêu chiều nàng hết mực. Chỉ cần cái nhíu mày của nàng, cái phụng phịu giận dỗi là chàng đã cuống lên năn nỉ, làm mọi cách để nàng vui.

Phụ nữ luôn cần tự tin, nhưng bạn tôi tự tin hơi thái quá lại thành tự cao, tự đắc. Nàng luôn thấy mỗi cái gật đầu của nàng như một sự ban ơn của tiểu thư cành vàng lá ngọc cho anh tùy tùng đang yêu nàng say đắm. Mỗi lần có chuyện, nàng lại than khóc kể lể về sự chịu thiệt của mình khi đồng ý lấy anh. Nàng đòi hỏi anh phải biết ơn, luôn yêu thương phục tùng nàng như những năm tháng tán tỉnh.

Rồi nàng tìm đến tôi, khóc lóc giận run người. Nàng không tin và không muốn chấp nhận một sự thật là anh ấy đang ngoại tình. Đau đớn hơn, cô gái mà anh ngoại tình lại kém nàng tất cả.

Từ nhà cô gái kia về, chứng kiến cảnh chồng mình dang tay che cho cô gái kia khỏi sự trút giận của vợ, nàng nằm vật ra giường xót xa, tê tái. Nàng đã tưởng chồng sẽ phải đứng về phía mình, xin lỗi, năn nỉ, đổ hết tội lỗi lên đầu tình nhân, nhưng nàng nhầm. Chồng nàng ôm chặt cô bé kia và khóc, van xin nàng hãy trút giận lên anh ấy thôi, đừng làm tổn thương cô bé ấy.

Chồng nàng muốn ly hôn. Nàng lại một lần nữa thấy sự kiêu hãnh bị thương tổn. Dù có ly hôn thì việc đó phải do chính nàng muốn. Một tiểu thư nhà giàu đã chịu lấy, chịu sống bên anh, giờ anh còn ngoại tình, lẽ ra người đệ đơn ly hôn phải là nàng chứ.

Anh lặng lẽ, mặc cho nàng gào thét, nhục mạ. Anh chỉ nói: “Bao năm nay em đã luôn phải thiệt thòi khi sống cùng anh, bao năm nay em chưa từng cảm thấy mình bên nhau là xứng đáng. Anh cũng đã luôn cố gắng làm tất cả những gì hài lòng em, nhưng anh mệt rồi”.

Tình yêu vốn dĩ không phải một thương vụ trao đổi. Đừng nghĩ ai lấy được ai là diễm phúc cả đời. Tư tưởng ban ơn của người “chịu lấy” sẽ khiến đối phương cảm thấy mình không được tôn trọng, mọi nỗ lực của họ không được ghi nhận. Như cái cây muốn đâm sâu rễ vào lòng đất để cùng nhau sinh tồn, nhưng đất khô cằn không đón nhận thì mọi sự cố gắng của nó cũng trở lên vô nghĩa.

Tình yêu dù cho đi hết lòng và không đòi hỏi nhận lại, nhưng cần được đón nhận, không thể chỉ là sự cố gắng từ một phía, mà là cùng nhau, bên nhau, cần có nhau.

Tôi đã thấy những cô gái có ánh mắt long lanh rạng rỡ khi nói về chồng. Từ thần thái ấy thôi, tôi cảm nhận được tình yêu cô gái ấy dành cho chồng mình tha thiết nhường nào. Có một người vợ biết yêu và tự hào về chồng, người đàn ông nào lại không muốn cố gắng, để mỗi ngày đều trở nên tốt hơn cơ chứ?

Đặng Thị Thu Hường

Theo Dân Trí