"Chuyện ấy" - vui sao nước mắt lại trào!
Đã quen với nhân diện hoan hỷ của khoái cảm, sẽ không lạ nếu người đối diện cảm thấy “chột bụng” với những “bộ mặt” khác của cực khoái mà khó tin đó là lời ăn tiếng nói của món quà tình dục. Có cô (và cả các ông) mỗi lần kịch trần là… bật khóc rấm rứt, nghiến răng kèn kẹt. Có cô lại… mặt mày xanh lét, mắt trợn trắng. Có bà bẩm sinh “miệng bằng tay, tay bằng miệng” vui quá hóa rồ mắng xối xả đức ông chồng. Có cô thì “động thủ” như ngắt nhéo, cấu cào...
Cực khoái, đồng thời được xem là cánh cửa mở toang cảm xúc nên sắc diện tự do của chúng khác lạ cũng bình thường. Chỉ cần hiểu khác thường khác với bất thường là tự nhiên thấy ổn. Vui sao nước mắt lại trào, có lẽ là ví dụ dễ cảm nhất về sự đa đoan, có khi cắc cớ của cảm xúc.
Như vậy có thể tạm yên tâm về khoản “nhân thân” của những hình thái khoái cảm dị thường, chẳng hạn không cần phải đứng ngồi không yên về vấn đề “đường dây” với một quý cô khóc lóc bù lu bù loa trên giường. Vấn đề còn lại là giải quyết những “tác dụng phụ” nếu có của chúng. Chẳng hạn tật bật cười khanh khách với tình dục, dù sự hoan hỷ là hợp tình hợp lý từng centimet với một cuộc vui như tình dục, nhưng rõ ràng khi đang hân hoan mà bật thành tràng cười thì khó tránh cảm giác bất an cho người có quyền lợi và nghĩa vụ liên quan, chưa nói vấn đề “tai vách mạch rừng” và một chút thiệt hại hình ảnh cho người phụ nữ: tiếng cười lúc này có vẻ đứng về phía thiếu đứng đắn, nhục cảm thái quá.
PNO