Muốn được mang thai hộ cũng khó như... chữa vô sinh

Tôi vô tình gặp chị trên chuyến tàu Bắc - Nam, do có cuộc hành trình dài nên chúng tôi dần kết thân và chị đã kể cho tôi nghe câu chuyện của chị, nếu không phải nghe trực tiếp từ chị tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng ra những điều ấy.

Chị không xinh nhưng có dáng người cân đối, mạnh khỏe, nước da trắng hồng tự nhiên nên tạo nên sự hài hòa, ưa nhìn. Chị có giọng nói nhẹ nhàng, cách nói chuyện từ tốn. Nói thật, nếu chỉ nhìn chị, không ai có thể đoán được chị từng phải trải qua những điều khủng khiếp đến thế.

Chị được sinh ra trong một gia đình buôn bán khá giả ở Ninh Bình, nhưng trớ trêu thay, cuộc đời êm ấm của chị chẳng được trọn vẹn. Khi đó, chị mới 20 tuổi thì bố chị bị ung thư, gia đình khánh kiệt vì bán hết mọi tài sản có giá trị để chạy chữa cho ông, nhưng cuối cùng bố chị vẫn không qua khỏi, còn lại ba mẹ con chị chuyển đến ở trong một ngôi nhà nhỏ lụp xụp. Chị là con cả, nên giấc mơ giảng đường khép lại, chị giấu mẹ bỏ học đi làm mọi việc lặt vặt có thể kiếm được tiền, từ bưng bê quán cơm, rửa bát quán phở đến làm người giữ trẻ...

Vì bệnh tật của cha, mẹ chị đã nhắm mắt làm liều, vay nợ một số tiền của "tín dụng đen", không ngờ lãi mẹ đẻ lãi con nhanh thế, ngày đêm họ đến dọa dẫm rồi đòi đuổi mẹ và em trai chị ra khỏi căn nhà. Rồi một lần em trai chị thút thít gọi điện lên cho chị bảo rằng mẹ chị phải ngủ với tên đầu sỏ hắn mới cho mẹ chị kéo dài thời gian trả nợ. Vì bần cùng, chị đã nghe theo lời một người môi giới việc làm giới thiệu việc .

Đó là khoảng thời gian nhục nhã đối với chị, những người muốn được đẻ thuê như chị nhiều lắm. Đầu tiên là vòng sơ loại, họ bắt các chị khai một loạt toàn bộ lý lịch, họ tên, ngày tháng năm sinh, gốc gác, hoàn cảnh, lý do. Sau đó là gặp mặt, những người như chị đứng thành hàng như những món đồ trên giá hàng vậy, họ kiểm tra như thể kiểm tra đồ vật, rồi ưng ai thì họ chọn mang đi. Vì bị hỏi nhiều câu thiếu tế nhị, chị đã định bỏ dở, nhưng vì mất một khoản tiền cho môi giới hơn nữa là nghĩ đến mẹ và em đang ở nhà nên chị cắn răng chịu đựng. Rồi chị qua vòng sơ tuyển.

Tưởng như vậy là xong, nhưng không họ lôi chị đến bệnh viện thực hiện đủ mọi kiểu xét nghiệm tất tần tật các loại. Họ hỏi về vòng kinh của chị, rồi đợi chị đến ngày "đèn đỏ" để chứng minh cho họ. Họ bắt chị khám cả "chỗ kín", mà với một người chưa từng yêu, chưa từng làm "" với ai như chị thì đây quả là một điều khủng khiếp. Họ bắt chị lột trần quần áo ra để họ khám xét, thật sự chị đã cảm nhận được sự nhục nhã vì muốn kiếm được đồng tiền. Rồi bản hợp đồng đưa ra, mà đọc người ta đã thấy sự vô lý. Chị được trả trước nửa số tiền, nhưng lại làm hợp đồng vay, chị phải có bầu mới được trả lại bản hợp đồng ấy, nếu không chị phải trả lại tiền. Như vậy thì thứ ngàn vàng chị mất, thân xác bị dày xéo coi như bỏ đi. Rồi khi có thai phải mẹ tròn con vuông, xét nghiệm đúng ADN mới được giao nốt số tiền còn lại. Chị đánh liều chấp thuận hết.

Điều chị không ngờ nhất, đó là người đàn ông mà chị phải mang thai đứa con của anh ta không bình thường. Anh ta bị mắc bệnh quan hệ thô bạo, chính vì điều này mà vợ cả của anh ta đã ly hôn, còn vợ hai thì đồng ý ở lại nhưng phải tìm người đẻ thuê. Ngay đêm đầu tiên, chị đã đau đớn đến tận cùng, đó là cảm giác khủng khiếp nhất trong cuộc đời chị mà giờ đây mỗi khi nhớ tới chị lại rùng mình kinh hãi. Người đàn ông như một con thú lao vào chị, xé toạc quần áo và đánh chị tới tấp. Chị bỏ chạy thì cửa bị khóa ngoài, rồi hình như chị càng hoảng sợ anh ta càng hứng thú, anh ta lao vào chị mặc chị la hét đau đớn.

Chị đã muốn bỏ trốn, nhưng cứ mỗi khi ý định đó nhen nhói thì hình ảnh mẹ và em trai hiện lên khiến chị buốt giá. Chị đành ở lại, chịu đựng cảnh bị người đàn ông ấy tra tấn mà không còn hé răng kêu gào nữa. May mắn cho chị là sau hai tuần chị đã thụ thai nên không còn bị bạo hành nữa. Chị sinh được đứa bé trai kháu khỉnh nên đã được thưởng thêm một nửa tiền nữa. Chị cầm số tiền về trang trải hết nợ nần cho mẹ, rồi bỏ vào Nam để lẩn trốn quá khứ... Chị kể đến đây thì dừng lại, để lại rất nhiều câu hỏi trong tôi, nhưng tôi nghĩ không nên hỏi thêm điều gì nữa vì dường như những điều chị vừa nhớ lại đã khiến chị rất đau đớn.

Rồi nước mắt chị đã rơi từ lúc nào nhòe hết gò má. Chị không kể cho tôi nghe về quãng thời gian sau của chị, nhưng nhìn chị tôi nghĩ có lẽ chị đã tìm được sự bình yên trong cuộc đời, và tôi cũng hy vọng chị đã tìm được sự bình yên, hạnh phúc trong cuộc đời này.

Ngọc Bích (ghi)
(Theo Congluan.vn)

 

         

 

 

KhamPhaMai.com