Ngày mai mình ra tòa

Đã bao lần em tự hỏi: "Tha thứ cho anh được không? Tha thứ cho anh đi, một lần thôi. Không chỉ vì anh mà là vì con và vì cả mình nữa". Nhưng rồi em lại nghĩ anh đã hết yêu em rồi. Nếu không sao anh lại qua lại với người đàn bà khác, nếu không sao anh có thể phản bội em, làm tổn thương em. Anh nói anh sai rồi và xin em cho anh một cơ hội. Thế nhưng anh không biết, anh đã khoét vào trái tim em một vết thương sâu hoắm không bao giờ lành.

Em sẽ chẳng biết là anh dối lừa nếu đêm đó con không đi viện cấp cứu giữa đêm. Trong lúc sợ hãi, dù biết anh đang đi công tác ở xa nhưng em vẫn gọi điện cho anh lúc giữa đêm chỉ mong được nghe giọng anh động viên: “Em chịu khó, đừng sợ, mai anh về”. Nhưng trả lời em không phải anh mà là giọng ngái ngủ của một người phụ nữ. Rồi sau đó là tiếng anh hỏi và rồi điện thoại tắt. Chỉ nghĩ đến cảnh lúc đó, con thì đang sốt mê man phải truyền nước, thằng lớn ở nhà phải gọi cửa lúc giữa đêm nhờ hàng xóm trông hộ, còn chồng thì đang nằm cạnh một người đàn bà khác, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thì em không bao giờ muốn tha thứ cho anh, không bao giờ nghĩ mình sẽ bị lay động bởi những lời xin lỗi, những lời khuyên ngăn của anh em, bạn bè.

Em nhớ đến những ngày tháng yêu nhau, những năm chồng vợ mình êm đềm hạnh phúc. Em nhớ đến bao dự định, bao ước mơ, bao thề bồi, hứa hẹn. Những lúc đau khổ, nhớ lại những điều tươi đẹp chỉ càng cảm thấy đớn đau thêm. Nhưng em vẫn cố nhớ hòng mong tìm cho mình một lí do để bao dung. Thật tiếc, cuối cùng em vẫn chỉ là một người phụ nữ ích kỉ. Em chỉ quan tâm đến cảm xúc của mình, đến nỗi đau của mình. Nỗi đau quá lớn mà một trái tim yếu mềm như em không đủ sức chịu đựng.

Ngày mai mình ra tòa, con đường vốn chung đôi giờ chia thành đôi ngả. Đứa lớn ở với bố, bé em sẽ ở với mẹ. Cha mẹ xa nhau nên con trẻ cũng phải chịu cảnh chia lìa. Em sẽ nhớ lắm những tối ba cha con cùng chơi đồ hàng, rồi cha vờ làm ngựa cưỡi con nhong nhong. Em sẽ nhớ lắm hai anh em chúng suốt ngày tranh giành đồ chơi nhau rồi khóc hờn chí chóe.

Chiều nay anh nói “vẫn còn kịp nếu em có thể tha thứ cho anh. Ai cũng sẽ có lúc mắc phải sai lầm, ai cũng có lúc cần được một lần tha thứ”. Chỉ tiếc là em không đủ rộng lượng để quên đi những tổn thương, càng không có dũng khí để có thể hạnh phúc như chưa từng đau khổ. Em cũng không hiểu sao những người phụ nữ khác làm được điều đó mà em lại không. Có lẽ là vì sự chịu đựng của em quá kém, hoặc là em đã yêu anh quá nhiều.

Ngày mai mình ra tòa. Chỉ còn tối hôm nay, trên danh nghĩa em vẫn gọi anh là chồng, anh vẫn gọi em là vợ. Chẳng muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa cả, chỉ muốn đứng lặng nhìn anh ôm con ngủ. Chỉ muốn được giữ lại khoảnh khắc bình yên này trong tim. Ngày mai mình sẽ không còn chung nhau cả niềm vui và nỗi buồn, cả những lo toan và vướng bận. Mọi hạnh phúc đã ở lại phía sau lưng, chỉ còn một khoảng trời chênh vênh phía trước.

Giá như…có bao giờ anh nghĩ thế không? Giá như anh đừng ham vui, giá như anh biết trân trọng để giữ gìn tổ ấm. Giá như anh biết em sẽ đau khổ thế nào có lẽ anh sẽ không đánh đổi với giá quá đắt vậy phải không anh? Và em cũng nghĩ, giá như em có thể rộng lượng hơn, giá như em đừng có hẹp hòi, cố chấp, chắc hẳn chúng ta vẫn có thể ở bên nhau và các con vẫn sẽ có đủ cha đủ mẹ. Giá như…bây giờ cũng chẳng để làm gì cả. Nên chúng ta cứ nhẹ nhàng thế mà chia tay.

Qua đêm nay thôi, ngày mai chúng mình sẽ gọi nhau là chồng cũ, vợ cũ.

Mi Mi

Theo Dân Trí